En    

Hotline

028 7301 6010

Service Hotline 028 7301 6010
Nhận tin
  En    

PHAN THIẾT NÀY “CHILL” PHẾT!

Để trốn tránh thời tiết nắng mưa thất thường của Sài Gòn những tháng giữa năm, team credit H-B chúng tôi và những người bạn bắt đầu lên kế hoạch cho một cuộc du hí ở miền đất đầy nắng gió và sóng biển, đó là Mũi Né- Phan Thiết.

Hành trình của chúng tôi bắt đầu lúc 20h trên chiếc xe 16 chỗ với những câu chuyện đầy thú vị của chú Tư Dũng- người tài xế già với hơn 30 năm kinh nghiệm trong nghề. Tầm 4 tiếng sau, xe đã tiến vào địa phận thành phố Phan Thiết. Vì thời gian này là mùa mưa nên chúng tôi đã vụt mất cơ hội chứng kiến những ánh đèn vàng thắp sáng rực cả ngàn hecta của vườn thanh long, thật đáng tiếc! Chúng tôi tranh thủ check in nhận phòng để tận hưởng giấc ngủ êm ái sau 4 tiếng ngồi xe và cũng là lúc nạp “ma-na” để chuẩn bị tinh thần cho những hành trình khám phá vào hôm sau.

Bình minh đã ló dạng, chúng tôi thưởng thức bữa sáng sau đó lên đường đến Mũi Kê Gà, một địa điểm thuộc địa phận huyện Hàm Thuận Nam, cách Phan Thiết khoảng 20 km. Bãi cát trắng với những mõm đá vàng dần xuất hiện trước mắt, biển đây rồi! Leo qua những phiến đá kì dị sát bờ, chúng tôi đặt chân lên khuôn viên của ngọn hải đăng. Những làn gió nhẹ mang theo hương vị của biển cả khiến mọi người thật sự cảm thấy thoải mái, những bộn bề trong công việc và cuộc sống dường như được giải tỏa bớt phần nào.

Chia tay Biển Đá Vàng, chúng tôi quay về thành phố để ăn trưa. Mặc kệ những cơn mưa lất phất đầu giờ chiều, chúng tôi tiếp tục ghé thăm Đồi Cát Vàng để trải nghiệm cảm giác trượt từ trên đồi cát cao xuống. Ban đầu mọi người có vẻ còn e sợ, sau đó chúng tôi rủ nhau cùng trượt một lúc 2- 3 người cho có thêm can đảm. Lúc này những thành viên có cân nặng vượt trội hơn đã cho thấy được tầm quan trọng của “sức nặng” của mình.

Sáng ngày hôm sau, chúng tôi ghé thăm Bàu Trắng- một đồi cát khác trong địa phận Phan Thiết. Những chiếc xe địa hình chở chúng tôi từ điểm tập trung dưới chân đồi lên đỉnh đồi. Chỉ có một từ để có thể diễn tả cảm giác lúc ấy: “chill”. Mặc dù la hét đến khan cả giọng nhưng dường như chúng ta quên hết mọi thứ bực bội trong lòng.

Chúng tôi lên đường quay về Sài Gòn lúc 14h chiều. Mang theo chút ít tiếc nuối, chúng tôi tạm biệt Phan Thiết để trở lại với cuộc sống bộn bề thường ngày.

                                                                                                                        Credit H-B Team


Tin tức khác

Mạng lưới quốc tế